Antôn Nguyễn Văn TiếngSuy niệm

CHỈ LÀ GIẤC NGỦ | NVT

SUY NIỆM TIN MỪNG
CHÚA NHẬT 13 THƯỜNG NIÊN B
(Mc.5-21-43)
****
CHỈ LÀ GIẤC NGỦ

21 Khi ấy, Đức Giê-su xuống thuyền, lại trở sang bờ bên kia. Một đám rất đông tụ lại quanh Người. Lúc đó, Người đang ở trên bờ Biển Hồ. 22 Có một ông trưởng hội đường tên là Gia-ia đi tới. Vừa thấy Đức Giê-su, ông ta sụp xuống dưới chân Người, 23 và khẩn khoản nài xin: “Con bé nhà tôi gần chết rồi. Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu thoát và được sống.” 24 Người liền ra đi với ông. Một đám rất đông đi theo và chen lấn Người.

25 Có một bà kia bị băng huyết đã mười hai năm, 26 bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn thêm nặng là khác. 27 Được nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và sờ vào áo của Người. 28 Vì bà tự nhủ: “Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được cứu.” 29 Tức khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. 30 Ngay lúc đó, Đức Giê-su thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra, Người liền quay lại giữa đám đông mà hỏi: “Ai đã sờ vào áo tôi? ” 31 Các môn đệ thưa: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi: “Ai đã sờ vào tôi?” 32 Đức Giê-su ngó quanh để nhìn người phụ nữ đã làm điều đó. 33 Bà này sợ phát run lên, vì biết cái gì đã xảy đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật với Người. 34 Người nói với bà ta: “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.”

35 Đức Giê-su còn đang nói, thì có mấy người từ nhà ông trưởng hội đường đến bảo: “Con gái ông chết rồi, làm phiền Thầy chi nữa?” 36 Nhưng Đức Giê-su nghe được câu nói đó, liền bảo ông trưởng hội đường: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi.” 37 Rồi Người không cho ai đi theo mình, trừ ông Phê-rô, ông Gia-cô-bê và em ông này là ông Gio-an. 38 Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Đức Giê-su thấy người ta khóc lóc, kêu la ầm ĩ. 39 Người bước vào nhà và bảo họ: “Sao lại náo động và khóc lóc như vậy? Đứa bé có chết đâu, nó ngủ đấy!” 40 Họ chế nhạo Người. Nhưng Người bắt họ ra ngoài hết, rồi dẫn cha mẹ đứa trẻ và những kẻ cùng đi với Người, vào nơi nó đang nằm. 41 Người cầm lấy tay nó và nói: “Ta-li-tha kum”, nghĩa là: “Này bé, Thầy truyền cho con: trỗi dậy đi! ” 42 Lập tức con bé đứng dậy và đi lại được, vì nó đã mười hai tuổi. Và lập tức, người ta kinh ngạc sững sờ. 43 Đức Giê-su nghiêm cấm họ không được để một ai biết việc ấy, và bảo họ cho con bé ăn.

__________________

SUY NIỆM

CHỈ LÀ GIẤC NGỦ

Giấc ngủ ngàn thu

Trong kho tàng truyện cổ Tây Phương có câu truyện Công chúa ngủ trong rừng, nội dung như sau:

Ngày xưa, ở vương quốc hạnh phúc, nhà vua sinh được một công chúa tuyệt vời. Lễ Rửa tội được tổ chức thật lớn, có mặt các bà tiên, mỗi bà tặng công chúa một món quà là một lời chúc thật tốt đẹp.

Mụ phù thủy ghen tức cũng bay đến, dù không được mời. Mụ đi qua nôi và lẩm bẩm câu chúc dữ: “Một ngày kia, cái suốt chỉ sẽ đâm vào tay công chúa và con bé sẽ phải chết!” Nói xong, mụ bay vù qua cửa sổ! Mọi người buồn bã! May thay, vẫn còn một bà tiên tốt bụng đến trễ. Bà nói: “Ta sẽ làm nhẹ lời nguyền rủa ấy. Cô bé sẽ không chết, chỉ một giấc ngủ rất dài cho tới khi một hoàng tử tốt lành sẽ đến nắm tay cô kéo dậy và cô sẽ được hạnh phúc mãi mãi”.

Để đề phòng, nhà vua cấm tất cả thần dân không được dùng suốt chỉ. Nhưng một ngày kia, công chúa lên tháp canh trong lâu đài và thấy một bà lão đang khâu vá. Cô xin bà cho khâu thử. Thế là cái suốt chỉ đâm vào tay cô, cô lăn ra chết!

Người ta đặc xác cô ở giữa lâu đài, nhưng các bà tiên tốt bụng đã khiến mọi người trong lâu đài cùng bất tỉnh cả. Một rừng cây mọc lên che phủ tòa nhà. Hoa thơm cỏ lạ bốn mùa đua nở.

Và thời gian trôi đi đã cả ngàn năm, cho đến khi một hoàng tử lịch lãm đi săn ngang đó khám phá ra tòa lâu đài và bước vào ngỡ ngàng trước nàng công chúa tuyệt đẹp. Hoàng tử đã quỳ gối cầm tay công chúa và công chúa liền mở mắt chỗi dậy. Thế là hoàng tử rước về kinh thành xin vua cha tổ chức tiệc cưới thật linh đình.

Internet

Ta vẫn nói về cái chết là “giấc ngủ nghìn thu”. “Nghìn thu” đối với nhiều người là bất tận, là kết thúc tất cả. Ta vẫn nghe tiếng kêu thất thanh đẫm lệ trước người thân yêu  trút hơi thở cuối cùng: “nghìn thu vĩnh biệt !”. Có nghĩa là “thế là hết !”

Chỉ là giấc ngủ

Với niềm tin của Kitô hữu, cái chết chỉ là giấc ngủ. Ta vẫn thường hát “sự sống này chỉ thay đổi mà không mất đi…”, vì sự sống không phải là của chúng ta, nhưng Thiên Chúa ban cho chúng ta.

Ai là con người cũng đều phải chết, vậy Thiên Chúa là Thiên Chúa của những kẻ chết sao ? Trong tiếng khóc thân phận, ánh lửa niềm tin vẫn ngấm ngầm không hề tắt cho đến khi nó thật sự bùng cháy.

Cho kẻ chết mà Chúa sẽ làm phép lạ sao? Những kẻ qua đời sẽ chỗi dậy để ca ngợi Chúa? Sự nhân từ Chúa sẽ được truyền rao trong mồ mả sao? hoặc sự thành tín Chúa được giảng trong vực sâu ư? Các kỳ công Chúa sẽ được biết trong nơi tối tăm sao? Và sự công chính của Chúa sẽ được rõ trong xứ bị bỏ quên ư?” (Tv 88, 10-12).

Chúa Giê su đã trả lời cho các người Sa-đốc:

“Về vấn đề kẻ chết sống lại, thì Môisen đã cho biết điều ấy trong đoạn nói về bụi gai, khi ông gọi Chúa là Thiên Chúa Abraham, Thiên Chúa Isaac và Thiên Chúa Giacóp.  Nhưng Thiên Chúa không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, mà là của kẻ sống.”(Lc.20,37-38).

Thiên Chúa yêu thương con người, Thiên Chúa tìm đến con người như một người đi tìm người yêu của mình để đem đến cho người yêu của mình một cuộc sống ngập tràn yêu thương hạnh phúc.

Ta tìm thấy tình yêu mãnh liệt và ngọt ngào vô biên ấy trong những đoạn Diễm Ca thật tha thiết và cảm động. Thí dụ như:

LỜI BẠT

Kìa ai đang tiến lên từ sa mạc,
nép mình vào người yêu ?
Anh đã đánh thức nàng dưới gốc cây táo.
Chính nơi đây, thân mẫu sinh ra nàng,
chính nơi đây, nàng đã lọt lòng mẹ.

Nàng

Xin đặt em như chiếc ấn trên trái tim anh,
như chiếc ấn trên cánh tay anh.
Phải, tình yêu mãnh liệt như tử thần,
cơn đam mê dữ dội như âm phủ.
Lửa tình là ngọn lửa bừng cháy,
một ngọn lửa thần thiêng.

Nước lũ không dập tắt nổi tình yêu,
sóng cồn chẳng tài nào vùi lấp. (Dc.8,5-7)

Thiên Chúa là tình yêu. Sự chết không thể vùi lấp tình yêu nên sự sống mãi mãi tồn tại vì đó là tình yêu của Thiên Chúa.

Tội lỗi, Sa-tan, quyền lực của tăm tối trong nhất thời có thể làm con người gục ngã, ngủ vùi trong thân phận yếu đuối lầm lạc, nhưng “nụ hôn tình yêu” sẽ đánh thức con người dậy. Chúa Giê su, Vị Hoàng Tử Tình Yêu – Con Thiên Chúa Tình Yêu – đã bỏ nơi cao sang để tìm đến vùng tối tăm hoang sơ của nhân loại để  “đánh thức con người” bằng nụ hôn Tình Yêu Thập Giá.

Nếu ta tin hoàn toàn vào Chúa Giêsu Kitô Phục Sinh, lòng ta thanh thản an bình, vì nỗi đau buồn nhất của đời người là sự chết cũng chỉ là một giấc ngủ mà thôi.

Người bảo họ: “La-da-rô, bạn của chúng ta, đang yên giấc; tuy vậy, Thầy đi đánh thức anh ấy đây.” Các môn đệ nói với Người: “Thưa Thầy, nếu anh ấy yên giấc được, anh ấy sẽ khoẻ lại.” Đức Giê-su nói về cái chết của anh La-da-rô, còn họ tưởng Người nói về giấc ngủ thường.Bấy giờ Người mới nói rõ: “La-da-rô đã chết.Thầy mừng cho anh em, vì Thầy đã không có mặt ở đó, để anh em tin. (Ga.11,11-15).

Và, vì thế, ta sẽ thức dậy, sẽ sống lại cùng với Đức Kitô Phục Sinh, niềm hạnh phúc cuối cùng không bao giờ ta đánh mất.

Vì nếu chúng ta được liên kết với Người trong cùng một cái chết, giống như cái chết của Người, thì chúng ta cũng được hợp nhất với Người, trong sự sống lại giống như vậy. (Rm.6,3-9).

Lạy Chúa,

Rồi  tiếng chuông sẽ tiễn biệt hồn con
Ai nhỏ lệ giọt sầu thương nức nở
Ai lặng lẽ gục đầu ôm nhung nhớ
Xin cho con giấc ngủ thật bình an

Lời kinh nào hòa nhịp chuyến xe tang
Gió rờn rợn nghĩa trang buồn vắng lặng
Giấc thiên thu lời kinh ru văng vẳng
Mộ phần buồn giấc ngủ đến ngày nao ?

Xin cho con đừng giây phút xuyến xao
Nâng đỡ con trong đêm dài cô tịch
Đánh thức con từ hoang vu mờ mịt
Hồn mỏi mòn con nhìn mãi lên cao

Amen.

Lm. Antôn NGUYỄN VĂN TIẾNG
____________________
Mời bạn xem một bài suy niệm khác tại địa chỉ:
http://thegioiriengtu.com/dung-chan/673-cn-tn-13-b-suc-manh-niem-tin

 

Bài liên quan

Check Also
Close
Back to top button