Khi tôi hai mươi | Diệu Hiền
KHI TÔI HAI MƯƠI
Mưa – Một mình cảm giác thế nào nhỉ?
Muốn ngồi thưởng thức cốc cà phê và ngắm nhìn mưa rơi cùng ai đó. Đáng tiếc! Nơi này chỉ có một mình ta. Cảm giác một mình tâm hồn mình được thong dong hơn, nhưng đôi khi lại cảm thấy trống trải. Tôi nghĩ đến việc: “Nếu có ai đó theo đuổi tôi, chắc sẽ thú vị lắm.” Mà thôi, nghĩ làm chi cho mệt. Một mình quen rồi, có ế đâu mà sợ. hi…hi..
Độc thân vẫn sống, làm việc, vui chơi với bạn bè đấy thôi. Tối về xem phim, lướt Facebook, nghe nhạc rồi ngủ. tận hưởng những ngày trôi qua thật yên bình.
Tôi 20 tuổi, đã quen với những câu hỏi: “Có người yêu chưa?”; “Khi nào lấy chống?”… Cuộc sống của tôi còn khá nhiều chuyện phải lo nên chuyện chưa có người yêu cũng chẳng to tát gì. Tôi thích một mình hơn, được tự do tự tại làm những gì mình thích chứ không phải bị cuốn theo vòng xoáy của tình yêu.
“Bạn có mệt không?” – “Có chứ”.
Những ngày bị cuốn vào công việc lo toan cuộc sống, mệt mỏi lắm, chẳng biết phải cố đến bao giờ, chẳng biết nói cùng ai. Cuộc sống, ai cũng vất vả, nhọc nhằn vô số chuyện. Chỉ sợ câu chuyện của mình làm phiền người ta. Cứ thế ôm ấp một mình nuôi dưỡng cảm xúc mang tên cô đơn.
Các bạn biết không, tôi ước gì có ai đó hỏi tôi:”Em làm có mệt lắm không?”; “Cuộc sống em có gì vui không?”. Chứ không phải là những câu hỏi “Em làm lương tháng ‘nhiu’?”; “Tiền nhiều hay ít?”…
Đôi khi người ta chỉ quan tâm đến kết quả, chẳng để tâm đến việc chúng ta đã trải qua những gì, vất vả ra sao để có được nó.
Tôi chán ghét bản thân. Lúc nào cũng dùng bộ dạng tích cực, vui vẻ để che đậy đi một tâm hồn yếu đuối, một con tim đầy vô vọng, một cái tôi đầy bất lực khi phải đối diện với những nỗi đau của chính mình, nhưng lại không biết xoay sở thế nào. Thỉnh thoảng tôi nghe đứa này kêu mệt, đứa kia kêu chán, lúc nào cũng luôn miệng quay lại tuổi thơ không phải lo nghĩ gì cả. Tuổi thơ đẹp nhất, nhưng đẹp theo cách của nó, có phải vậy không?
Tôi còn nhớ những ngày thơ bé, bạn bè chơi với nhau vui lắm, không hơn thua, toan tính bất cứ thứ gì. Lớn lên, bạn bè hoài nghi, lo toan công việc nên tình bạn ngày càng nhạt đi!
À ! Hồi nhỏ có biết yêu là gì đâu nhỉ? Lớn lên biết yêu, biết thế nào là chia tay, FA… (Forever Alone: mãi mãi một mình, tuổi trẻ VN thường dùng theo ý “mình đang sống một mình, mình đang cô đơn – Chú thích của Ban biên tập). Vẫn biết nhiều điều hơn hồi nhỏ phải không ta?
Tôi thấy tuổi trẻ thời nay yêu nhau vội vàng quá. Đôi khi tình yêu bắt đầu từ một tin nhắn ” làm người yêu mình nhé.” Sau đó là hàng loạt hình ảnh xuất hiện trên Facebook, Zalo… Yêu nhau là thế. Kết thúc bằng câu đơn giản: “Mình chia tay nhé”. Thế là nhanh chóng xóa sạch tin nhắn, hình ảnh, những gì liên quan đến người kia.
Liệu đó có thể gọi là Tình Yêu không? – Tôi thì “không”.
Tình yêu còn là hành trình cảm xúc mà mỗi ngày trôi qua, mỗi khoảnh khắc bên nhau. Tình yêu còn là sự tôn trọng, thấu hiểu và không bỏ rơi nhau khi gặp khó khăn. Tình yêu đôi khi đến từ những câu nói đơn giản: “Anh làm có mệt không?”; “Em về cẩn thận nhé”… Không cần đi ăn ở những nhà hàng sang trọng, chỉ cần ngồi cùng nhau ăn ở quán lề đường cũng cảm thấy ấm áp vô cùng. Có ai muốn tình yêu bình yên như thế không?
Bản thân tôi vốn dĩ thích ngắm nhìn tình yêu của người khác nhưng sợ bước vào tình yêu của chính mình. Cứ thế, mặc kệ bao nhiêu chuyện, bao nhiêu người đi qua mà không hề giữ lấy, không phải là người ta không tốt, không hợp, mà vì bản thân có chút sợ hãi, do dự, sợ chẳng đi tới đâu, cũng có thể là chưa sẵn sàng để yêu… rồi mọi thứ cứ thế trôi qua.
Nếu ai đó còn độc thân giống như tôi, thì mong bạn có thể vững vàng đứng trước cuộc đời, không cần phải vội vã kiếm cho mình một tình yêu, không vì lời hối thúc của bất kỳ ai mà chấp nhận cho mình một chỗ dựa tạm bợ.
Sẽ có một ngày nào đó, người ấy đến và toàn tâm toàn ý yêu thương bạn. Là con gái, các bạn không chỉ xinh đẹp thôi là đủ mà còn phải tài giỏi, thông minh, độc lập về tài chính.
Người con gái lúc nào cũng chịu nhiều thiệt thòi. Bởi vì khi lấy chồng phải rời xa cha mẹ ruột để chăm sóc cha mẹ chồng. Làm dâu không tốt thì bị nói là “không biết dạy con”. Phải mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, sau khi sinh bị thay đổi về thể xác lẫn tinh thần, còn phải nấu ăn, làm việc nhà, dạy con. Ngoài áp lực công việc còn áp lực gia đình. Con gái lấy chồng thường ít có cơ hội về thăm cha mẹ. Ở gần thì đến nhà cha mẹ một buổi rồi về; ở xa thì năm về được một hai lần.
Có chồng rồi, các bạn đừng chỉ biết ở nhà nội trợ, hãy đi làm và độc lập về tài chính cho riêng mình. Với số tiền bạn tự làm ra, các bạn có thể tự do chi tiêu, gởi về cho cha mẹ ruột để dưỡng già, mua những gì mình thích mà không phải phụ thuộc vào tài chính của chồng. Có như thế, bạn sẽ có được sự tôn trọng và vị trí trong xã hội. Là phụ nữ, các bạn phải độc lập và làm chủ cuộc đời mình. Phải luôn cố gắng và không ngừng nỗ lực vươn lên.
Đôi khi thấy mình cũng lạ thật! Ba mẹ thường nói tôi rằng: “Hồi nhỏ sinh nó ra đâu có khùng, sao giờ nó khùng quá vậy nè!” Tôi cũng cười hề hề rồi thôi. Buồn vui cứ bất chợt đến lạ. Sẵn sàng cười vì những tin nhắn vu vơ hay nhớ lại những chuyện ở quá khứ. cũng có thể tự nhiên buồn không lý do. Haizzzz…. Chẳng thể hiểu nổi! Càng lớn, tôi học cách cười nhiều hơn để che đi cảm xúc thật của chính mình. Vì tôi hiểu được nước mắt khiến mọi người thêm tệ, khiến ta thêm nặng lòng, khiến những người quan tâm ta trở nên lo lắng không yên. Không muốn ai phải lo nên tôi luôn cố tỏ ra mình vẫn ổn, rằng, mình không sao!
Tuổi 20 chúng ta còn nhiều chuyện phải lo lắm các bạn ạ! Chung quy lại chúng ta luôn cố gắng tiến về phía trước. Bởi vì hiện tại, chúng ta được sống, được yêu, vui buồn… có phải vậy không?
Thứ quý giá nhất trên đời này chính là thứ mà chúng ta đang có – thứ chúng ta thường nói rằng “phải trân trọng” – nhưng chẳng biết trân trọng được bao lâu. Cuộc sống hiện tại chính là thứ chúng ta có thể nắm lấy và quý trọng nhất.
DIỆU HIỀN
12.11.2019