Quán ven đườngTrà Đá Đường

Chuyện ở Brownville (phần 1) | Truyện ngắn | Ambrose Bierce

Nguyên tác: AN ADVENTURE AT BROWNVILLE
Tác giả: Ambrose Bierce
Chuyển ngữ: Scarlett Le

Tại Brownville này chỉ có một trường học và tôi là người giáo viên duy nhất. Brownville là một thị trấn nhỏ với rất ít người trẻ tuổi, nhưng vào mùa hè thường có nhiều du khách đến ở.

Brownsville có một số cảnh quang xinh đẹp vào bậc nhất tiểu bang California. Thị trấn nằm giữa những ngọn đồi được bao phủ bởi nhiều cây lá màu sắc rực rỡ. Không khí ở đây thật trong lành nên rất nhiều du khách đến để nghỉ dưỡng.

Tôi đã gặp nhiều du khách dạng này vì tôi sống trong một nhà trọ. Vào mùa hè, nhà trọ đầy những khách đến thuê và tôi có dịp trò chuyện với hầu hết bọn họ. Tôi dùng bữa sáng và những bữa ăn phụ phục vụ ở nhà trọ. Thời gian còn lại trong ngày, tôi ở trường.

Trường cũng không xa lắm, nó nằm bên kia sườn đồi, đi theo con đường chính thì khoảng một dặm rưỡi. Nhưng tôi còn biết một lối đi tắt khác có thể đi qua ngọn đồi chỉ mất khoảng 15 phút thôi. Đó là con đường mòn xuyên qua cánh rừng trên đồi.

Một buổi chiều nọ, trời đã khá muộn, tôi quay về nhà  theo con đường mòn trong rừng này. Đó là ngày cuối cùng của học kỳ, hôm sau học sinh sẽ bắt đầu nghỉ hè. Tôi đã ở lại trường khá lâu để ghi học bạ cho học sinh.

Mặt trời đang dần dần lặn xuống. Tia nắng vàng chói lọi cuối cùng chiếu xuyên qua những cành cây tạo ra những chiếc bóng đỗ dài. Tôi thấy hơi  mệt nên ngồi xuống một thân cây già ngã đổ bên đường và lặng ngắm hoàng hôn. Mặt trời chìm dần, bầu trời đang trở nên tối hơn. Khu rừng thật tĩnh lặng và yên bình.

Đột nhiên tôi nghe có tiếng người nói chuyện. Một giọng nói của người phụ nữ, nghe rất giận dữ. Giọng nói thứ hai của một người đàn ông. Đó là một giọng nam trầm và du dương, có lẽ là giọng nói của một ca sĩ. Tôi không nhìn thấy những người đang nói chuyện nhưng tôi có thể nghe rất rõ từng lời của họ.

– “Đừng đe dọa tôi.” Người đàn ông nói. “Em không thể làm được gì cả đâu. Đừng cố gắng thay đổi mọi thứ. Bằng không thì cả hai chị em sẽ phải gánh chịu đựng hậu quả đấy.”

– “Ý ông muốn nói gì?” Người phụ nữ nói với một giọng giận dữ. Đó là giọng của một người có học thức, rất mạch lạc và phát âm chuẩn. “Ý ông muốn nói là ông sẽ âm thầm giết chết chúng tôi ư?”

Người đàn ông lặng thinh không đáp. Tôi đang muốn quay về nhà trọ ngay, đã đến giờ ăn mà tôi thì đang rất đói. Nhưng tôi lại không muốn đi ngang qua người đàn ông và người phụ nữ ấy vào lúc này. Tôi quan sát xung quanh và khi thấy không còn ai nữa, tôi đứng lên nhanh chóng và bước đi.

Bấy giờ trời hầu như đã tối hẳn. Bỗng tôi nhìn thấy hai người họ giữa những hàng cây. Họ đang đứng trên lối mòn. Người đàn ông cao và gầy,  mặc y phục đen. Người phụ nữ mặc chiếc áo màu xám. Nhưng trong rừng có quá nhiều bóng cây nên tôi không thể thấy rõ lắm. Họ cũng không trông thấy tôi.

Tôi nhìn họ thì thấy người đàn bà quỳ xuống trước mặt người đàn ông. Cô chắp hai bàn tay trước mặt mình, hình như đang van xin người đàn ông giúp đỡ hay cầu nguyện  để anh ta không làm tổn hại đến cô. Tôi chẳng thích cảnh đó chút nào. Có điều gì đó không ổn ở đây. Tôi bước tới, đứng ẩn mình phía sau một thân cây to.

Khi tôi quay lại nhìn vào con đường mòn, người đàn ông và người phụ nữ đã biến mất. Tôi bước đi tiếp cho đến khi nhìn thấy ánh sáng từ những ngọn đèn chiếu ra từ cửa sổ phòng nhà trọ. Cảnh tượng người đàn ông và người phụ nữ trong khu rừng cứ lởn vởn mãi trong tâm trí tôi, làm tôi không cảm thấy vui vẻ và thoải mái chút nào.

Sáng hôm sau, tôi đã gặp những người khách mới này ở bữa điểm tâm. Một phụ nữ trẻ ngồi ở chiếc bàn đối diện tôi. Nhưng cô ấy không phải là người phụ nữ tôi đã gặp chiều hôm qua.

Sau đó, một người phụ nữ khác trẻ hơn bước vào phòng ăn. Hai nàng này trông có vẻ khá giống nhau. Cả hai đều cực kỳ xinh đẹp.

Khi người phụ nữ thứ hai cất tiếng nói, tôi nhận ra ngay lập tức. Tôi đã nghe giọng nói này trong khu rừng. Hai cô gái là hai chị em. Tôi đoán rằng họ khoảng mười tám, hai mươi tuổi.

Tôi uống nốt phần cà phê của mình rồi nhanh chóng rời phòng ăn. Chỉ có chúng tôi trong phòng lúc ấy, mà tôi không muốn lắng nghe cuộc nói chuyện riêng tư của họ. Như vậy thì thật là khiếm nhã. Và tôi cũng không muốn họ lưu ý đến tôi.

Tôi không trông thấy người đàn ông cao gầy, nhưng tôi nghe tiếng của ông ta. Ông ta đang ở trong khu vườn của nhà trọ. Như tôi đã đoán, ông ta là một ca sĩ. Ông đang luyện giọng. Ông ta hát “La donna e mobile” trong một bài hát từ vở opega của Verdi, bài Rigoletto.

Người ca sĩ có một giọng hát vang và hay. có lẽ là rất hay. Tại sao ông ấy ngụ trong một nhà trọ đơn giản ở thị trấn Brownville thế này? Điều này thật lạ lùng! Chẳng lẽ ông ấy muốn cho những người khách trọ khác thưởng thức giọng hát của mình?

Tôi bước đi khỏi đó thật nhanh.

Khi tôi quay trở về nhà trọ, tôi đã gặp cô chị. Cô ấy đang đứng trong vườn cùng người ca sĩ. Ông ấy mặc trang phục đen, đang quay lưng về phía tôi nên tôi không trông rõ khuôn mặt.

Brownville là một thị trấn nhỏ, không có nhà hát cũng không có nhà hàng. Thế nên khi những cư dân ở Brownville xong công việc, họ thường túm tụm lại tán gẫu. Tôi cũng thích tán gẫu. Những vị khách bất thường này là ai và câu chuyện về họ là  thế nào?

Người ca sĩ đang nói chuyện rất thoải mái với người phụ nữ trẻ. Tôi đoán là họ quen biết nhau. Tôi bước vào khu vườn. Ông ta ngừng nói và xoay người lại nhìn thẳng vào tôi.

Người đàn ông không còn trẻ. Tôi đoán ông ta khoảng 50 tuổi, với khuôn mặt cực kỳ điển trai, mái tóc dài và đen như bộ y phục đang mặc. Tôi nhận ra y phục của ông ấy rất đẹp, trông bảnh bao, thời trang, được cắt may rất khéo và có vẻ rất đắt tiền. Hẳn không thể nào mua được những bộ y phục như thế này ở thi trấn Brownville.

Tôi đã từng xem những bức ảnh về nhà hát opera trong các thành phố thời thượng ở châu Âu. Người đàn ông này gợi cho tôi nhớ đến những người đàn ông lịch lãm trong các bức ảnh đó.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào tôi như thể ông ta đọc được ý nghĩ trong đầu tôi. Liệu ông có biết được tôi đang nghĩ gì không? Nét biểu cảm trên khuôn mặt ông ấy không phải là giận dữ, cũng không phải là đe dọa, nhưng bỗng nhiên tôi cảm thấy rất sợ mà không thể giải thích được điều đó. Tôi chỉ biết rằng tôi đang rất sợ người đàn ông điển trai, lịch lãm trong bộ trang phục sẫm màu này. Ông ta rất nguy hiểm và tôi không thích ông ta.

Ông ta đặt bàn tay của mình lên cánh tay của người phụ nữ trẻ và kéo cô đi, rồi họ bước vào nhà trọ và biến mất. Không ai nói chuyện với tôi cả.

Bà chủ nhà trọ thích tán gẩu chuyện thiên hạ. Bà ấy luôn có những câu chuyện, những tin nóng hổi và vui vẻ kể về chúng. Tôi hỏi bà về những người khách mới.

– “Hai cô gái là Pauline và Eva Maynard. Họ đến từ San Francisco.” Bà chủ nhà trọ nói. “Pauline là cô chị, còn người đàn ông tên là Richard Benning, là người giám hộ của hai cô. Ông chăm sóc hai cô gái từ lúc cha họ qua đời. Chẳng bao lâu nữa, khi đến tuổi 21, các cô gái sẽ được thừa kế tiền bạc của cha mình. Tuy nhiên, sức khỏe Eva  không tốt lắm. Ông Benning tin rằng không khí trong lành ở Brownville sẽ giúp cô ấy khỏe hơn.

Ông Benning chăm sóc hai cô gái rất tốt. Ông ấy xài hàng khối tiền cho các cô và cả cho ông ấy,  nhưng có lẽ ông ấy đang tiêu tiền của cha họ thôi.”

Đang là kỳ nghỉ hè, tôi không phải đến trường trong vài tuần lễ. Tôi dành nhiều thời gian đi dạo trên đồi, ngắm cảnh, thưởng thức không khí mát mẽ trong lành. Tôi cũng thường gặp Richard Benning cùng hai cô gái đi dạo trên đồi, trông họ có vẻ rất vui. Rồi tôi chợt nhớ đến những lời nói kì lạ của cô em mà tôi đã từng nghe: “Ông muốn nói là ông sẽ âm thầm giết chết chúng tôi ư?” Tại sao Eva Maynard lại nói điều này?

Có lúc tôi đã quên mất những lời nói đáng sợ đó.

Rồi một buổi sáng nọ, dân Brownville ai ai cũng kháo nhau về một thảm kịch, một chuyện gì đó khủng khiếp đã xảy ra trong thị trấn của họ. Pauline Maynard, cô chị, đã chết. Nhiều người trong làng đến nhà trọ để chia buồn.

Tôi đi vào phòng khách. Eva Maynard đang đứng bên cạnh thi thể của cô chị đã chết và đang khóc thổn thức. Pauline Maynard đang nằm trong một chiếc quan tài bằng gỗ. Khuôn mặt của cô ấy xám bệt, trông như đang ngủ. Một đám đông đang đứng ở cửa ra vào phòng khách nhìn chăm chăm vào cảnh tượng ấy. Đột nhiên Richard Benning vẹt đám đông bước vào phòng. Ông cố cầm lấy bàn tay của Eva, nhưng cô rụt lại, đứng thẳng dậy và bật khóc.

– “Là ông!” Cô thét lên. “Ông đã làm điều này. Chính là ông… là ông… là ông!”

– “Cô ấy không biết mình đang nói gì đâu.” Richard Benning giải thích với một giọng thật nhẹ nhàng. “Cô ấy đang vấp phải một cú sốc rất kinh khủng và đang quá muộn phiền.”

Benning quay về phía Eva, nhưng cô lùi lại tránh ra xa. Ông không cố gắng để chạm vào tay cô ấy nữa. Thay vào đó, ông chầm chậm cử động bàn tay mình trước mặt cô ấy. Đột nhiên, đôi mắt của Eva khép lại và cô ấy đứng yên không nhúc nhích.

Rồi Benning cầm lấy bàn tay cô và vòng tay choàng qua vai cô. Cô bỗng bật khóc. Rồi Benning nhẹ nhàng đưa cô gái trẻ ra khỏi phòng.

Vài ngày sau đó, có một cuộc điều tra ở Brownville về nguyên nhân cái chết. Điều tra viên lắng nghe những lời trình bày từ Benning, từ một vị bác sĩ và vài người trong nhà trọ. Họ đều cho rằng Pauline đột tử vì bệnh tim. Benning đã trưng ra bệnh án được gởi đến từ San Francisco. Nhiều người dân ở Brownville nghĩ rằng điều này có gì đó sai sai và khá kỳ lạ.

– “Cô Eva tội nghiệp.” Bà chủ nhà trọ nói với tôi. “Sức khỏe cô ấy không tốt. Ông Benning rất lo lắng, nhưng ông ấy không muốn đưa cô trở về San Francisco.”

Một buổi tối nọ, sau khi dùng bữa, tôi đi ra vườn. Tôi trông thấy Richard Benning và Eva Maynard đang đứng dưới tán cây. Hai người đang tay trong tay, đắm đuối nhìn vào mắt nhau. Đó là một cảnh tượng vô cùng lãng mạn và dịu dàng. Nhưng có gì đó không bình thường. Ông Benning trông như cha cô gái trẻ hơn là một người yêu. Tôi đứng dưới bóng cây nên họ không trông thấy tôi. Tôi đứng yên, lắng tai nghe.

Eva nói:

– “Rồi ông sẽ giết cả em ư? Em biết rằng chính ông đã giết chị Pauline. Em cầu xin ông, hãy sớm giết chết em luôn đi. Hãy để em ra đi. Hãy để em về chốn bình yên.”

Benning không đáp. Ông buông bàn tay Eva ra và bước đi. Ông leo lên đồi, vào khu rừng nơi lần đầu tiên tôi đã gặp ông. Vừa bước đi ông vừa cất tiếng hát, chất giọng thật vang, truyền cảm và hoang dại.

Eva nhìn chăm chăm vào người giám hộ của mình. Cô lắng tai nghe, chấp tay trước ngực như thể cô đang cầu nguyện.

(Còn tiếp)

Bài liên quan

Back to top button