Antôn Nguyễn Văn TiếngSuy niệm

Việc ấy sẽ xẩy ra cách nào ?

SUY NIỆM TIN MỪNG
CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG B
(Lc.1,26-38)

VIỆC ẤY SẼ XẨY RA CÁCH NÀO?

 

(26) Bà Ê-li-sa-bet có thai được sáu tháng, thì Thiên Chúa sai sứ thần Gáp-rien đến một thành miền Ga-li-lê, gọi là Na-da-rét, (27) gặp một trinh nữ đã thành hôn với một người tên là Giu-se, thuộc dòng dõi vua Đa-vít. Trinh nữ ấy tên là Ma-ri-a. (28) Sứ thần vào nhà trinh nữ và nói: “Mừng vui lên, hỡi đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà.” (29) Nghe lời ấy Bà rất bối rối, và tự hỏi lời chào như vậy có ý nghĩa gì? (30) Sứ thần liền nói: “Thưa bà Ma-ri-a, xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng Thiên Chúa. (31) Và này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giê-su. (32) Người sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao. Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua Đa-vít, tổ tiên Người. (33) Người sẽ trị vị nhà Gia-cóp đến muôn đời, và triều đại của Người sẽ vô cùng vô tận.” (34) Bà Ma-ri-a thưa với sứ thần: “Việc ấy sẽ xẩy ra cách nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng!” (35) Sứ thần đáp: “Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ rợp bóng trên bà, vì thế Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi là Con Thiên Chúa. (36) Kìa bà Ê-li-sa-bét, người họ hàng với bà, tuy già rồi, mà cũng đang cưu mang một người con trai: bà ấy vẫn mang tiếng là hiếm hoi, mà nay đã có thai được sáu tháng. (37) Vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được.”(38) Bấy giờ bà Ma-ri-a nói: “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói.” Rồi sứ thần từ biệt ra đi. (Lc.1,26-38).

(Bản dịch Nhóm CGKPV)

Truyền tin cho Ðức Maria

26 Tháng thứ sáu, thiên thần Gabriel được Thiên Chúa sai đến một thành xứ Galilê, tên là Nazaret, 27 tới cùng một trinh nữ đã đính hôn với một người tên là Yuse, thuộc nhà Ðavít, và tên trinh nữ là Maria. 28 Vào nơi bà ở, thiên thần nói: “Vui lên! Hỡi Ðầy ơn phúc! Chúa ở cùng người!” 29 Nhưng lời đó đã làm bà xao xuyến lắm, và bà suy tính lời chào đó có nghĩa gì. 30 Và thiên thần nói với bà: “Maria, đừng sợ! vì người đã đắc sủng nơi Thiên Chúa. 31 Và này, nơi lòng dạ, người sẽ thụ thai, và sinh con, và người sẽ gọi tên Ngài là Yêsu. 32 Ngài sẽ làm lớn, và được gọi là Con Ðấng Tối cao, và Chúa Thiên Chúa sẽ ban cho Ngài ngai Ðavit cha Ngài; 33 và Ngài sẽ làm vua trên nhà Yacob cho đến đời đời, và vương quền của Ngài sẽ vô cùng vô tận!” 34 Maria thưa với thiên thần: “Ðiều ấy sẽ làm sao được? vì việc phu thê tôi không nghĩ đến!” 35 Ðáp lại, thiên thần nói với bà: “Thánh thần sẽ đến trên người, và quyến năng Ðấng Tối cao trên người rợp bóng; bởi thế mà trẻ sắp sinh sẽ được gọi là Thánh, là Con Thiên Chúa! 36 Kìa Êlisabet trong hàng thân thích của người cũng đã mang thai con lúc tuổi đã già, cái thai nay đã là sáu tháng nơi một kẻ đã từng mang tiếng là son sẻ hiếm hoi! 37 Vì với Thiên Chúa, nào có gì lại là không có thể!38 Maria mới nói: “Này tôi là tôi tá Chúa, xin hãy thành sự cho tôi theo lời Ngài!”

Và thiên thần đã từ giã bà đi ra. (Lc.1,26-38).

(Bản dịch Lm. Nguyễn Thế Thuấn)

______________

SUY NIỆM

VIỆC ẤY SẼ XẨY RA CÁCH NÀO?

1. Điều ấy sẽ làm sao được? (Việc ấy sẽ xẩy ra cách nào ?)

Có rất nhiều điều ta nhìn ở góc cạnh trần thế, theo những diễn tiến thông thường, phù hợp với lẽ tự nhiên thường tình theo sự hiểu biết của ta.

Trong đời thường, ai cũng hơn một lần gặp khó khăn nào đó, nó đi tới bế tắc, “đường cùng nước bí”, “Cờ đang dở cuộc không còn nước” (NK).

Vì cuộc sống có những lúc “bó tay”, choáng váng, người ta có thể mất niềm tin yêu vào cuộc sống. Cuộc đời không còn đáng yêu. Điều đó dẫn đến nhiều tiêu cực. Có lối sống buông xuôi cho qua ngày; Có lối sống hưởng thụ bất cần tương lai; Có những chọn lựa vào con đường đen tối; Có người tuyệt vọng từ bỏ cuộc đời… 

Từ đó, ta suy ngẫm về những giới hạn con người, giới hạn của ta, giới hạn của cuộc đời.

Có rất nhiều điều con người “không thể”, ta “không thể”, cuộc đời “không thể”.

Ta có nghị lực, tài năng, trí tuệ… nhưng tất cả vẫn ở trong giới hạn của phàm nhân. Ta hiểu ra mình quá nhỏ bé trong vũ trụ bao la. Sâu xa hơn, ta chỉ là cát bụi trước Đấng Tối Cao. Cái gọi là “kỳ quan” của con người tạo ra, hay những “sáng tạo” mà nhiều người tự hào là “đỉnh cao của trí tuệ” có là gì trong cõi vũ hoàn. 

Những điều chúng ta biết chỉ là giọt nước. Những điều chúng ta không biết là cả một dại dương. (Isaac Newton).

Nên, có biết bao lần ta không khỏi tự hỏi: “Điều ấy sẽ làm sao được?”.

2. Với Thiên Chúa, không có gì là không thể

Ai cũng hiểu có những lúc ta không thể vượt giới hạn của cuộc đời. Giới hạn của “một thời”. Bình an và sóng gió đời ta nhiều lúc đến và đi không ngờ được. Gẫm suy những biến cố đời ta, ta sẽ nhận ra sự can thiệp của bàn tay Thiên Chúa. Sự can thiệp đầy quyền năng để thể hiện tình thương che chở của Ngài.

Người ta ngạc nhiên và nói: “Ông này là người thế nào mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh?” (Mt.8,27).

Tất nhiên, nhiều lúc ta không thể hiểu được những gì diễn ra trong đời ta, xung quanh ta. Có lúc không như ý ta muốn, thậm chí có vẻ khác thường, bất công, hay bỏ rơi ta. Trên môi ta tắt hẳn nụ cười, và lòng ta chao đảo. Có thể nào bé thơ hiểu được mọi ý tưởng của người lớn không? Có thể nào mọi đứa hiểu được tâm tư của cha mẹ không? Làm sao con người bé nhỏ ta lại có thể hiểu được mọi ý tưởng của Thiên Chúa?

Đức Giê-hô-va phán: Ý tưởng ta chẳng phải ý tưởng các ngươi, đường lối các ngươi chẳng phải đường lối ta. Vì các từng trời cao hơn đất bao nhiêu, thì đường lối ta cao hơn đường lối các ngươi, ý tưởng ta cao hơn ý tưởng các ngươi cũng bấy nhiêu. (Isai.55,8).

3. Niềm tin yêu phó thác.

Cuộc sống ngày nay quá nhiều thay đổi, Đức Tin nhiều người lung lay theo dòng đời nghiệt ngã.

Con người, cá nhân, gia đình, tập thể… hoặc khó tìm, hoặc ngại ngùng chọn lựa một không gian vắng lặng để quay về nội tậm sâu xa của tâm hồn.

Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ. Người khôn người đến chốn lao xao (NK).

Dòng chảy cuộc đời cứ vội vã, vội vã, lao xao, lao xao… Có khi là miếng cơm manh áo, có khi là danh vọng bạc tiền, có khi là đua chen hưởng thụ… Không gian tâm hổn thu hẹp dần, thời gian nội tâm cắt xén dần… Chiều sâu tâm hồn cạn dần, lòng người héo úa dần, niềm tin con người với nhau lạnh nhạt dần. Lắm khi ta ngao ngán tình đời như ngao ngán thứ tình yêu hời hợt “Tưởng giếng sâu tối nối sợi dây dài. Ai ngờ giếng cạn tôi tiếc hoài sợi dây…” (CD).

Từ ý tưởng rất “con người”, Mẹ Maria thắc mắc Ðiều ấy sẽ làm sao được? vì việc phu thê tôi không nghĩ đến!” (Lc.1,34), Mẹ Maria được mạc khải  ý tưởng của Thiên Chúa. Vì với Thiên Chúa, nào có gì lại là không có thể!” (Lc.1,37). Mẹ Maria đã đáp lại bằng niềm tin yêu phó thác vào Thiên Chúa một cách trọn vẹn. “Này tôi là tá Chúa, xin hãy thành sự cho tôi theo lời Ngài!” (Lc.1,38). Những gì xảy đến với Mẹ Maria, được Mẹ Maria đón nhận từ một tâm hồn sâu xa không ngừng cầu nguyện, một tâm hồn luôn thuộc về Chúa.

Tâm tình của Mẹ Maria phó thác tất cả vào Thiên Chúa, vì Mẹ tin tưởng Thiên Chúa luôn yêu thương Mẹ và con người.

Đấng toàn năng đã làm cho tôi những điều cao cà. Danh Người là thánh.
Và lòng nhân hậu của Người suốt đời nọ đến đời kia trên những kẻ kính sợ Người (Lc.1,49-50).

Lạy Chúa,

Xin cho lòng con có một không gian vắng lặng
Dành riêng cho Chúa
Để lời kinh tạ ơn và nỗi niềm bày tỏ…
Luôn vang lên mọi lúc tiếng lòng con… Amen.

Lm. Antôn NGUYỄN VĂN TIẾNG

Bài liên quan

Check Also
Close
Back to top button