Hãy Ra Khỏi Mồ ! | NVT
SUY NIỆM TIN MỪNG
CHÚA NHẬT V MÙA CHAY A
(Ga.11,1-45)
****
HÃY RA KHỎI MỒ !
1 Khi ấy, có một người bị đau nặng, tên là La-da-rô, quê ở Bê-ta-ni-a, làng của hai chị em cô Mác-ta và Ma-ri-a. 2 Cô Ma-ri-a là người sau này sẽ xức dầu thơm cho Chúa, và lấy tóc lau chân Người. Anh La-da-rô, người bị đau nặng, là em của cô. 3 Hai cô cho người đến nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, người Thầy thương mến đang bị đau nặng.” 4 Nghe vậy, Đức Giê-su bảo: “Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua cơn bệnh này, Con Thiên Chúa được tôn vinh.”
5 Đức Giê-su quý mến cô Mác-ta, cùng hai người em là cô Ma-ri-a và anh La-da-rô.
6 Tuy nhiên, sau khi được tin anh La-da-rô lâm bệnh, Người còn lưu lại thêm hai ngày tại nơi đang ở. 7 Rồi sau đó, Người nói với các môn đệ: “Nào chúng ta cùng trở lại miền Giu-đê!” 8 Các môn đệ nói: “Thưa Thầy, mới đây người Do-thái tìm cách ném đá Thầy, mà Thầy lại còn đến đó sao?” 9 Đức Giê-su trả lời: “Ban ngày chẳng có mười hai giờ đó sao? Ai đi ban ngày thì không vấp ngã, vì thấy ánh sáng mặt trời. 10 Còn ai đi ban đêm, thì vấp ngã vì không có ánh sáng nơi mình! ”
11 Nói những lời này xong, Người bảo họ: “La-da-rô, bạn của chúng ta, đang yên giấc; tuy vậy, Thầy đi đánh thức anh ấy đây.” 12 Các môn đệ nói với Người: “Thưa Thầy, nếu anh ấy yên giấc được, anh ấy sẽ khoẻ lại.” 13 Đức Giê-su nói về cái chết của anh La-da-rô, còn họ tưởng Người nói về giấc ngủ thường. 14 Bấy giờ Người mới nói rõ: “La-da-rô đã chết. 15 Thầy mừng cho anh em, vì Thầy đã không có mặt ở đó, để anh em tin. Thôi, nào chúng ta đến với anh ấy.” 16 Ông Tô-ma, gọi là Đi-đy-mô, nói với các bạn đồng môn: “Cả chúng ta nữa, chúng ta cũng đi để cùng chết với Thầy! ”
17 Khi đến nơi, Đức Giê-su thấy anh La-da-rô đã chôn trong mồ được bốn ngày rồi. 18 Bê-ta-ni-a cách Giê-ru-sa-lem không đầy ba cây số. 19 Nhiều người Do-thái đến chia buồn với hai cô Mác-ta và Ma-ri-a, vì em các cô mới qua đời. 20 Vừa được tin Đức Giê-su đến, cô Mác-ta liền ra đón Người. Còn cô Ma-ri-a thì ngồi ở nhà.21 Cô Mác-ta nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết. 22 Nhưng bây giờ con biết: Bất cứ điều gì Thầy xin cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy.” 23 Đức Giê-su nói: “Em chị sẽ sống lại!” 24 Cô Mác-ta thưa: “Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết.” 25 Đức Giê-su liền phán: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống. 26 Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết. Chị có tin thế không?” 27 Cô Mác-ta đáp: “Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian.”
28 Nói xong, cô đi gọi em là Ma-ri-a, và nói nhỏ: “Thầy đến rồi, Thầy gọi em đấy!” 29 Nghe vậy, cô Ma-ri-a vội đứng lên và đến với Đức Giê-su. 30 Lúc đó, Người chưa vào làng, nhưng vẫn còn ở chỗ cô Mác-ta đã ra đón Người. 31 Những người Do-thái đang ở trong nhà với cô Ma-ri-a để chia buồn, thấy cô vội vã đứng dậy đi ra, liền đi theo, tưởng rằng cô ra mộ khóc em.
32 Khi đến gần Đức Giê-su, cô Ma-ri-a vừa thấy Người, liền phủ phục dưới chân và nói: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết.” 33 Thấy cô khóc, và những người Do-thái đi với cô cũng khóc, Đức Giê-su thổn thức trong lòng và xao xuyến. 34 Người hỏi: “Các người để xác anh ấy ở đâu?” Họ trả lời: “Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem.” 35 Đức Giê-su liền khóc. 36 Người Do-thái mới nói: “Kìa xem! Ông ta thương anh La-da-rô biết mấy!” 37 Có vài người trong nhóm họ nói: “Ông ta đã mở mắt cho người mù, lại không thể làm cho anh ấy khỏi chết ư?” 38 Đức Giê-su lại thổn thức trong lòng. Người đi tới mộ. Ngôi mộ đó là một cái hang có phiến đá đậy lại. 39 Đức Giê-su nói: “Đem phiến đá này đi.” Cô Mác-ta là chị người chết liền nói: “Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn ngày.” 40 Đức Giê-su bảo: “Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị tin, chị sẽ được thấy vinh quang của Thiên Chúa sao?” 41 Rồi người ta đem phiến đá đi. Đức Giê-su ngước mắt lên và nói: “Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm lời con. 42 Phần con, con biết Cha hằng nhậm lời con, nhưng vì dân chúng đứng quanh đây, nên con đã nói để họ tin là Cha đã sai con.” 43 Nói xong, Người kêu lớn tiếng: “Anh La-da-rô, hãy ra khỏi mồ!” 44 Người chết liền ra, chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn. Đức Giê-su bảo: “Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi.”
45 Trong số những người Do-thái đến thăm cô Ma-ri-a và được chứng kiến việc Đức Giê-su làm, có nhiều kẻ đã tin vào Người.
_____________
SUY NIỆM
HÃY RA KHỎI MỒ !
Nấm mồ: nơi không ai muốn ở.
Được sống, sống hạnh phúc, là khát vọng muôn thuở của con người. “Nấm mồ”, là nơi không ai muốn ở ! Nói một cách khác, không ai muốn chết.
Có mẫu chuyện vui kể rằng:
Có một danh hài đi ngang qua một nghĩa trang, ông thấy người ta đang tụ họp đông đảo, ông hỏi: – “Họ làm gì thế?” Một người trả lời: – “Người ta đang chuẩn bị xây hàng rào xung quanh nghĩa trang”. Ông cười bảo: “Làm điều đó có ích lợi gì ? Kẻ đang ở ngoài thì không ai muốn vào ở trong đó. Kẻ đang ở trong đó thì không ai có thể đi ra ngoài !”.
Ở quê tôi có một người phụ nữ trẻ mới có một đứa con gái còn bồng trên tay vì giận chồng nên uống thuốc tự tử. Chồng chạy chữa hết sức, nhưng sức khỏe càng lúc càng tồi tệ. Khi con chị khóc chị không còn đủ sức cho bé bú nữa. Chị nhìn chồng nói: Anh cố gắng cứu em để em sống nuôi con. Nhưng cuối cùng chị không qua khỏi.
Trong ngụ ngôn Ê-dốp có câu chuyện thế này:
Một lần nọ, một lão tiều phu đốn củi ở rừng và đem về nhà. Đường xa, ông kiệt sức. Đặt bó củi xuống, rồi ông nói: “Ôi, giá như thần chết đến ngay đi có phải hơn không !”. Ông vừa thốt lên câu nói đó xong, thì thần chết đến, hỏi: “Ta đây, lão cần gì nào?”. Ông già sợ hãi, bào: “Nhấc hộ bó cũi lên cho lão !”.
Học sinh Trung Học ngày xưa hầu như ai cũng biết những bài thơ ngụ ngôn của La Fontaine kể lại những mẫu chuyện ngụ ngôn ngắn gọn nhưng ý nghĩa rất sâu xa của Ê-dốp, bài “Thần chết và lão tiều phu” là một thí dụ, Nguyễn Văn Vĩnh dịch như sau:
Lão tiều vác củi cành một bó.
Tuổi đã nhiều niên số lại cao,
Lặc-lè chân đá chân xiêu.
Lom-khom về chốn thảo mao khói mù.
Tủi thân-phận kỳ khu khó nhọc,
Đặt bó sài ở dọc lối đi.
Than rằng sung sướng nỗi gì,
Khắp trong thế giới ai thì khổ hơn?
Bữa no đói luôn cơn buồn-bã,
Vợ nào con vất-vả trăm chiều.
Hết thuế lính lại thuế sưu,
Quanh năm khách nợ còn điều gì vinh?
Hỡi thần Chết thương tình chăng tá,
Đến tôi đi cho đã một đời.
Chết đâu dẫn lại tức thời,
Hỏi: – Già khi nãy kêu vời lão chi?
Lão tiều thấy cơ nguy cuống sợ
– Nhờ tay ngài nhắc đỡ lên vai.
Thơ rằng:
“Đành chết là hết nợ
Sao mà ai cũng sợ ?
Mới hay bụng thế gian,
Khổ mà sống còn hơn.”
LA MORT ET LE BÛCHERON
Un pauvre bûcheron, tout couvert de ramée,
Sous le faix du fagot aussi bien que des ans,
Gémissant et courbé, marchait à pas pesants,
Et tâchait de gagner sa chaumine enfumée.
Enfin, n’en pouvant plus d’effort et de douleur,
Il met bas son fagot, il songe à son malheur.
“Quel plaisir a-t-il eu depuis qu’il est au monde ?
En est-il un plus pauvre en la machine ronde ?
Point de pain quelquefois, et jamais de repos.”
Sa femme, ses enfants, les soldats, les impôts,
Le créancier, et la corvée,
Lui font d’un malheureux la peinture achevée.
Il appelle la mort. Elle vient sans tarder,
Lui demande ce qu’il faut faire.
“C’est dit-il, afin de m’aider
À recharger ce bois ; tu ne tarderas guère.”
Le trépas vient tout guérir ;
Mais ne bougeons d’où nous sommes :
Plutôt souffrir que mourir,
C’est la devise des hommes.
Jean de La Fontaine
Hãy ra khỏi mồ!
Không ai không muốn sống. Những người muốn chết cũng chỉ vì trong nhất thời không thể chịu đựng nỗi những bất hạnh, khổ đau trong cuộc đời mình.
Nói một cách khác, ai cũng yêu quý cuộc sống này. Nhưng, tội lỗi đẩy đưa con người vào dòng đời nghiệt ngã, trái ngang, đau khổ và cái chết.
Nấm mồ cho đời ta có khi đến với ta ngay khi ta còn sống. Ta sống mà như đã chết trong những gian truân bất hạnh của đời mình.
Cuối cùng, khi nấm mồ thật sự đến với ta, đúng với nghĩa đen, ta vẫn khao khát sự sống mà mình đang có, dù rằng từ lâu, tuy ta sống, mà như đã bị vùi lấp trong nấm mồ cuộc đời tự bao giờ. Đó chính là ta sống một cuộc đời vô nghĩa. Một cuộc đời mất đi niềm tin yêu cuộc sống. Một cuộc đời tăm tối, không có lý tưởng.
Một cuộc đời như vậy, là ta đã chết, ta ngủ mê trong chuyến tàu dục vọng của đời ta. Ta đuổi theo niềm vui trần tục để khỏa lấp khoảng trống của lòng ta. Ta cố lấp đầy con tàu đời ta bằng đủ thứ tầm thường, vô giá trị, và giữ lấy nó như một thứ gia tài toàn rác rưởi.
Hóa ra, ta không phải đợi đến lúc chết để có một nấm mồ, mà ngay khi còn sống, cả đời ta chỉ là một nấm mồ vô nghĩa.
Thế giới đang đắm chìm trong thụ hưởng vị kỷ, nên từ đó đã đắm chìm trong ganh tị, tranh giành, thù hận. Một thế giới mà ánh sáng tình yêu nhạt hòa không thể là một thế giới bình an hạnh phúc.
Một thế giới như thế không phải là một mái nhà chung, mà là một nấm mồ chung đầy tử khí, ngột ngạt trong tồi tăm.
“Hãy ra khỏi mồ” (Ga.9,43). Đó là mệnh lệnh đầy yêu thương.
Xưa nay chưa từng có ai, và mãi mãi về sau, không bao giờ có ai, có thể ra lệnh như thế.
Đức Giêsu Kitô, Đấng duy nhất có thể ra lệnh “Hãy ra khỏi mồ”.
Đức Giêsu Kitô, Đấng duy nhất có thể ra lệnh “Hãy ra khỏi mồ” (Ga.9,43), vì Ngài là “sự sống lại và là sự sống” (Ga.9,25).
Ngài ra lệnh cho ta “hãy ra khỏi mồ” ngay chính hôm nay, ngay chính bây giờ, ngay chính cuộc đời mà ta sống như đã chết. Bước ra khỏi đêm tối của đời, ta hân hoan sống trong ánh sáng niềm tin yêu và hy vọng, trong Ánh Sáng Phục Sinh của Đức Giêsu Kitô.
“Hãy tỉnh giấc đi, hỡi người đang ngủ.
Hãy chỗi dậy đi từ những vong nhân.
Và Đức Kitô sẽ chiếu sáng ngươi.
Ngài là ánh sáng Phục Sinh,
được sinh ra trước khi sao mai xuất hiện;
Ngài ban sự sống bởi ánh quang rạng ngời của Ngài”.
(Giáo phụ Clément thành A-lê-xan-ri-a. Protriptique 9, 84, 2)
Đức Giêsu Kitô kêu lớn tiếng: “Anh La-da-rô, hãy ra khỏi mồ!”.Đó là “bình minh của nhân loại”. Thời tăm tối của thần chết thống trị đã qua đi. Cuộc sống chỉ thật sự bắt đầu khi Ánh Sáng Phục Sinh của Đức Ki-tô chiếu tỏa.
“Đứng lên, bừng sáng lên! Vì ánh sáng của Người đến rồi.
Vinh quang của Đức Chúa như bình minh chiếu toả trên ngươi.
Kìa bóng tối bao trùm mặt đất, và mây mù phủ lấp chư dân;
còn trên ngươi Đức Chúa như bình minh chiếu tỏa,
vinh quang Người xuất hiện trên ngươi” (Is 60: 1-2)
LỜI NGUYỆN
Ai bước đi giữa rừng ân biển ái
Trong lâu đài cao vọng chốn xa hoa
Mộng vàng son trên lối bước ngọc ngà
Chợt một sớm một chiều sao vội tắt?
Người còn gì khi trở về lòng đất
Đời trăm năm chỉ còn chút bụi tro
Kia bia mộ, đây kinh cầu nước mắt
Giấc thiên thu hương khói lạnh hững hờ…
Trong vực tối đời không còn tuyệt vọng
Ánh bình minh Đấng Cứu Thế Phục Sinh
Ngài gọi con trở về nguồn sự sống…
Xin thương con, lạy Chúa, suối ân tình…
Amen.
Lm. Antôn NGUYỄN VĂN TIẾNG
(Bài viết năm 2014)