Món Quà lạ nhất | Hương Thơm Ngày Mới | 31.08.2020
Trà Đá Đường
Câu chuyện
MÓN QUÀ LẠ NHẤT
Ảnh minh họa
Một linh mục truyền giáo ở một nơi thuộc Châu Phi đến ngày mãn hạn, người dân ở đó tổ chức ngày tiễn biệt ông. Trong buổi tiễn biệt này, họ mang đến cho ông một món quà thật to đến mấy người khiêng, được phủ kín và trang trí trang trọng bằng những tấm lụa.
Sau khi đã nói với ông những lời từ giã, họ mở món quà ra. Vị linh mục hết sức ngạc nhiên, có lẽ đây là món quà lạ nhất thế giới: Đó là một chiếc quan tài. Trên chiếc quan tài ấy, có viết một dòng chữ lớn:
“Để Cha được chôn cất trong lòng đất tổ tiên chúng tôi”.
_______________
Hương thơm…
Châu Phi là một vùng đất nghèo. Nghèo đúng với nghĩa đen của nó. Dân chúng thiếu thốn đủ thứ. Mức sống tồi tệ, nơi ở, cái ăn, cái mặc, y tế, sức khỏe, giáo dục… Cái nghèo sinh ra đủ thứ.
Nghèo vật chất sinh ra cái nghèo tinh thần. Vì miếng ăn, người ta dễ lọt vào bẫy rập ma quỷ, sự trói buộc, giam cầm của Sa-tan và những thế lực đêm tối.
Thật trớ trêu thay, khi người ta giàu có, người ta lại tôn thờ tiền của, một thế giới tục hóa và loại trừ Thiên Chúa.
Và như thế, con người lại nghèo hơn nữa, cái nghèo đáng sợ, nó hủy diệt vật chất và tâm linh con người.
Con người sống với một tâm hồn nghèo nàn, thiếu những giá trị nhân bản chân thiện.
“Thiện căn ở tại lòng ta”, nhưng nó dần dần thành “trái tim mùa đông” băng giá tình người. Không còn ai tin ai.
Một thế giới không còn niềm tin vào nhau thì làm sao có được một thế giới hòa bình ? Một thế giới mạnh ai nấy sống thì làm sao có đoàn kết.
Một thế giới không còn Niềm Tin vào Thiên Chúa thì còn điểm tựa nào để con người có thể tin nhau.
Vị linh mục truyền giáo chắc hẳn đã bước theo Thầy Ki-tô để đem Tin Mừng đến miền đất mới. “để loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn”.(Lc.4,18)
Món quà người dân thuộc Châu Phi nơi linh mục truyền giáo đã tặng cho vị linh mục của mình với lời mong ước nói lên khát vọng sâu xa trong lòng họ: “Để Cha được chôn cất trong lòng đất tổ tiên chúng tôi”.
Chúng ta chợt nhớ đến lời cầu xin của hai môn đệ làng Emmaus với người khách xa lạ là Chúa Ki-tô Phục Sinh mà họ không nhận ra: “Mời ông ở lại với chúng tôi vì trời đã về chiều và ngày sắp tàn” (Lc.24,28-31).
Thật ra, tất cả nhân loại đều là những kẻ nghèo hèn nếu con người tách rời khỏi Thiên Chúa. Ta là thân cát bụi thì giàu có gì chứ.
Con người giàu có nhất là khi con người có Thiên Chúa. Con người nghèo nàn nhất là khi con người gạt bỏ Thiên Chúa.
Nên, Con người luôn cần Chúa ở cùng chúng ta. Niềm vui của con người là chính nơi Thiên Chúa – Bình an dưới thế cho loài người được Chúa yêu thương – Thiên Chúa ở cùng chúng ta.
“Người ta sẽ gọi tên con trẻ là Emmanuel, nghĩa là Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta”. (Mt.1,18-24)
Trà Đá Đường
HƯƠNG THƠM NGÀY MỚI 31.08.2020
____________________
NGỌN ĐÈN SOI
Lời Chúa là ngọn đèn soi cho con bước, là ánh sáng chỉ đường con đi (Tv 119,105)
Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn
(31.8.2020 – Thứ Hai sau CN 22 Thường Niên A)
Rồi Đức Giê-su đến Na-da-rét, là nơi Người sinh trưởng. Người vào hội đường như Người vẫn quen làm trong ngày sa-bát, và đứng lên đọc Sách Thánh.17 Họ trao cho Người cuốn sách ngôn sứ I-sai-a. Người mở ra, gặp đoạn chép rằng:18 Thần Khí Chúa ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn. Người đã sai tôi đi công bố cho kẻ bị giam cầm biết họ được tha, cho người mù biết họ được sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức,19 công bố một năm hồng ân của Chúa.
20 Đức Giê-su cuộn sách lại, trả cho người giúp việc hội đường, rồi ngồi xuống. Ai nấy trong hội đường đều chăm chú nhìn Người.21 Người bắt đầu nói với họ: “Hôm nay đã ứng nghiệm lời Kinh Thánh quý vị vừa nghe.”22 Mọi người đều tán thành và thán phục những lời hay ý đẹp thốt ra từ miệng Người.
Họ bảo nhau : “Ông này không phải là con ông Giu-se đó sao ?”23 Người nói với họ: “Hẳn là các ông muốn nói với tôi câu tục ngữ: Thầy lang ơi, hãy chữa lấy mình! Tất cả những gì chúng tôi nghe nói ông đã làm tại Ca-phác-na-um, ông cũng hãy làm tại đây, tại quê ông xem nào!”24 Người nói tiếp: “Tôi bảo thật các ông: không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình.
25 “Thật vậy, tôi nói cho các ông hay: vào thời ông Ê-li-a, khi trời hạn hán suốt ba năm sáu tháng, cả nước phải đói kém dữ dội, thiếu gì bà góa ở trong nước Ít-ra-en;26 thế mà ông không được sai đến giúp một bà nào cả, nhưng chỉ được sai đến giúp bà góa thành Xa-rép-ta miền Xi-đôn.27 Cũng vậy, vào thời ngôn sứ Ê-li-sa, thiếu gì người phong hủi ở trong nước Ít-ra-en, nhưng không người nào được sạch, mà chỉ có ông Na-a-man, người xứ Xy-ri thôi.”
28 Nghe vậy, mọi người trong hội đường đầy phẫn nộ.29 Họ đứng dậy, lôi Người ra khỏi thành -thành này được xây trên núi. Họ kéo Người lên tận đỉnh núi, để xô Người xuống vực.30 Nhưng Người băng qua giữa họ mà đi
(Lc.4,16-30)