Café đenQuán ven đường

Bánh mì sáng | 23.08.2023 | Thánh Rôsa Lima, Trinh nữ

Thánh Rôsa của Lima, T.O.S.D. (20.04.1586 – 24.08.1617), là một thành viên của Dòng ba Đa Minh ở Lima, Peru, người được biết đến với cả đời sống khổ hạnh và chăm sóc người nghèo của thành phố thông qua nỗ lực của riêng mình. Là một thành viên giáo dân của Dòng Đa Minh, cô đã được Giáo hội Công giáo tuyên bố là thánh nhân, là người đầu tiên được sinh ra ở châu Mỹ được tuyên phong trở thành một vị thánh của Giáo hội này.

Cô thu hút sự chú ý của các thầy tu Dòng Đa Minh. Cô muốn trở thành một nữ tu, nhưng cha cô ngăn trở ước muốn này và cấm cô thực hiện, vì vậy, thay vào đó, cô gia nhập Dòng Ba Đa Minh (một nhánh của dòng tu dành cho giáo dân tại nhà) trong khi sống trong nhà cha mẹ cô. Năm 20 tuổi, cô hoàn thành các công việc Dòng Ba Đa Minh và quyết định cử hành nghi thức vĩnh khấn. Cô chỉ cho phép mình ngủ tối đa hai tiếng mỗi đêm, để cô có nhiều giờ cống hiến để cầu nguyện.[1] Cô đội một chiếc vương miện nặng bằng bạc, với những gai nhỏ ở bên trong, nhằm noi theo mão gai do Chúa Giêsu từng đội.[2]

Trong mười một năm, cô sống theo cách này và sau khoảng thời gian hôn mê, cô qua đời vào ngày 24.08.1617 ở tuổi 31. Người ta nói rằng cô đã biết trước được ngày chết của mình. Đám tang của cô được tổ chức tại nhà thờ, có sự tham dự của tất cả các cơ quan công quyền của Lima.

Rôsa đã được Giáo hoàng Clêmentê IX phong chân phước vào ngày 10.05.1667 và được tuyên phong Hiển thánh vào ngày 12 tháng 4 năm 1671, bởi Giáo hoàng Clêmentê X.

(trích từ https://vi.wikipedia.org/wiki/Rose_Rose_thành_Lima)

Mời nghe các bài đọc trong thánh lễ hôm nay:
(Martha đọc)

Nghe hoặc Download Bài đọc MP3 Tại đây

Bài đọc:  Tl 9,6-15
Anh em đã nói: Phải có một vua cai trị chúng tôi! Trong khi chính Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em, là Vua anh em.

Lời Chúa trong sách Thủ Lãnh
Bấy giờ tất cả thân hào Si-khem cùng toàn dân Bết Mi-lô họp lại, kéo đến tôn A-vi-me-léc lên làm vua, bên cạnh cây sồi trước bia đá ở Si-khem. Khi người ta báo tin ấy cho ông Gio-tham, ông liền lên đứng trên đỉnh núi Gơ-ri-dim, cất tiếng gọi và nói với những người kia rằng: “Hỡi các thân hào Si-khem! Hãy nghe tôi đây, thì Thiên Chúa cũng sẽ nghe các người. Cây cối đã lên đường đi xức dầu phong một vua cai trị chúng. Chúng nói với cây ô-liu: ‘Hãy làm vua cai trị chúng tôi!’ Nhưng cây ô-liu nói với chúng: ‘Chẳng lẽ tôi lại từ bỏ dầu của tôi là thứ đã từng làm cho thần minh và người đời được tôn trọng mà đi đu đưa trên cây cối hay sao?’ Cây cối liền đi nói với cây vả: ‘Hãy đến làm vua cai trị chúng tôi!’ Nhưng cây vả bảo chúng: ‘Chẳng lẽ tôi lại từ bỏ vị ngọt và trái ngon của tôi mà đi đu đưa trên cây cối hay sao?’ Bấy giờ cây cối nói với cây nho: ‘Hãy đến làm vua cai trị chúng tôi!’ Nhưng cây nho bảo chúng: ‘Chẳng lẽ tôi lại từ bỏ rượu của tôi là thứ đã từng làm cho thần minh và người đời phấn khởi, mà đi đu đưa trên cây cối hay sao?’ Tất cả cây cối liền nói với bụi gai: ‘Hãy đến làm vua cai trị chúng tôi!’ Bụi gai trả lời cây cối: ‘Nếu quả thật các ngươi xức dầu phong ta làm vua cai trị các ngươi, thì hãy tới nương náu dưới bóng ta; bằng không, lửa sẽ bốc ra từ bụi gai và sẽ thiêu rụi các cây bá hương Li-băng!” Đó là lời Chúa.

Nghe hoặc Download Bài Tin Mừng MP3 Tại đây

Tin Mừng: Mt 20,1-16a
Phải chăng vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen tức?

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Mátthêu.
Khi ấy, Đức Giê-su kể cho các môn đệ nghe dụ ngôn này: “Nước Trời giống như chuyện chủ nhà kia, vừa tảng sáng đã ra mướn thợ vào làm việc trong vườn nho của mình. Sau khi đã thoả thuận với thợ là mỗi ngày một quan tiền, ông sai họ vào vườn nho làm việc. Khoảng giờ thứ ba, ông lại trở ra, thấy có những người khác ở không, đang đứng ngoài chợ. Ông cũng bảo họ: “Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho, tôi sẽ trả cho các anh hợp lẽ công bằng.” Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu, rồi giờ thứ chín, ông lại trở ra và cũng làm y như vậy. Khoảng giờ mười một, ông trở ra và thấy còn có những người khác đứng đó, ông nói với họ: “Sao các anh đứng đây suốt ngày không làm gì hết?” Họ đáp: “Vì không ai mướn chúng tôi.” Ông bảo họ: “Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho!” Chiều đến, ông chủ vườn nho bảo người quản lý: “Anh gọi thợ lại mà trả công cho họ, bắt đầu từ những người vào làm sau chót tới những người vào làm trước nhất.” Vậy những người mới vào làm lúc giờ mười một tiến lại, và lãnh được mỗi người một quan tiền. Khi đến lượt những người vào làm trước nhất, họ tưởng sẽ được lãnh nhiều hơn, thế nhưng cũng chỉ lãnh được mỗi người một quan tiền. Họ vừa lãnh vừa cằn nhằn gia chủ: “Mấy người sau chót này chỉ làm có một giờ, thế mà ông lại coi họ ngang hàng với chúng tôi là những người đã phải làm việc nặng nhọc cả ngày, lại còn bị nắng nôi thiêu đốt.” Ông chủ trả lời cho một người trong bọn họ: “Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn. Bạn đã chẳng thoả thuận với tôi là một quan tiền sao? Cầm lấy phần của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người vào làm sau chót này cũng được bằng bạn đó. Chẳng lẽ tôi lại không có quyền tuỳ ý định đoạt về những gì là của tôi sao? Hay vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen tức?” Thế là những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu, còn những kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót. Đó là lời Chúa.

“Mon ami, je ne suis pas injuste envers toi. N’as-tu pas été d’accord avec moi pour un denier? Prends ce qui te revient, et va-t’en. Je veux donner au dernier venu autant qu’à toi: N’ai-je pas le droit de faire ce que je veux de mes biens? Ou alors ton regard est-il mauvais parce que moi, je suis bon?” C’est ainsi que les derniers seront premiers, et les premiers seront derniers.» (Mt 20,1-16)

Bài liên quan

Back to top button