Antôn Nguyễn Văn TiếngSuy niệm

Thế Giới Bình An | NVT

Chút suy tư Đêm Giáng Sinh
THẾ GIỚI BÌNH AN

Chuyện cổ tích có kể lại câu chuyện về “Hòn đảo bình an biến mất” như sau:

Có một chàng trai thông minh tính tình thích phiêu du, anh chán ngán tình đời gian xảo, lộc lừa, thù hận, anh muốn đi xây dựng một hòn đảo như lòng mong ước, nơi đó gồm toàn những con người tốt bụng và yêu thương giúp đỡ nhau. Chàng ta đi khắp nơi, chấp nhận gian nguy, vượt biển, tìm những miền đất lạ. Cuối cùng chàng ta khám phá một hòn đảo hoang dã thật đẹp, chưa có dấu vết con người, thiên nhiên ở đây thật tuyệt vời.

Anh trở về đất liền, chọn lựa những người thân hiền hòa như ý, những bằng hữu tri kỷ, tất nhiên là cả người yêu của anh… Tất cả những con người anh chọn lựa là những con người thật sự có tấm lòng tốt mà dưới mắt anh chưa hề có tì vết của lòng tham và ích kỷ, những người có chung ước vọng với anh cùng nhau xây dựng một miền đất chỉ có yêu thương và bình an. Anh cùng với họ lìa bỏ đất liền và đến hòn đảo xa lạ cùng quyết tâm xây dựng một hòn đảo bình an theo đúng khát vọng của mọi người.

Quả thực, cuộc sống của họ mở đầu thật đẹp, tất cả đều tận lực làm việc, giúp đỡ, chia sẻ nhau. Họ có niềm tin vững vàng vào nhau. Ở đây, mọi sự đều chân thật, vì nó phát xuất từ những tấm lòng chân thật.

Nhưng ánh bình minh vinh quang cũng dần dần già nua thành nắng nhạt hoàng hôn…

Vài chục năm sau, từ những con người tốt bụng ấy, sinh sản ra nhiều người khác. Dân số trên đảo tăng dần… Con cháu ngày một đông, người ta bắt đầu tích trữ những thứ lợi lộc cho riêng mình. Họ tranh giành những nguồn lợi cây cối hoa màu. Chia đất, phân ranh. Tranh giành, thù hận, và bắt đầu đổ máu để bảo vệ quyền lợi riêng tư… Hòn đảo bình an biến mất. Nó biến mất không phải vì động đất hay thiên tai xóa tên nó. Nó còn đó, đất đai và con người còn đó, nhưng sự bình an đã bị xóa đi.

Chàng thanh niên ngày nào bây giờ là cụ già trên 100 tuổi. Ông còn đủ thời gian để nhận ra giấc mộng “Hòn đảo bình yên” của ông đã không thành. Hòn đảo bình yên đã thật sự biến mất.

_______________

Một chút suy ngẫm

Câu chuyện đó không chỉ là chuyện “ngày xưa”, đã từng có trong thời cận đại, nhiều chủ nghĩa, học thuyết, cũng nuôi mộng xây dựng “thiên đàng tại thế”, nơi đó, mọi người đều sống cho nhau và vì nhau, tất cả đều “bằng nhau”… Nhưng, “miền Đất Hứa” ấy cũng đã “biến mất”, nếu không muốn nói, nó đã tạo khoảng cách còn hơn những thứ chủ nghĩa khác.

Thử đưa ra vài lý do vì sao “Hòn đảo bình an biến mất” ?

+ 1. Yêu thương của con người.

Chàng trai trẻ dù khôn ngoan và thiện chí, sự chọn lựa của anh cũng trong cách suy nghĩ của con người. Anh lựa chọn từ tình yêu kiểu con người. Sự suy nghĩ ấy không thể cao cả đủ để vượt thoát mầm móng ích kỷ trong trái tim con người, nên từ đó, có sự “loại trừ” ai đó và sự việc nào đó đã không như ý riêng anh ta muốn.

Anh ta đi tìm bình an cùng với những con người anh chọn lựa, thật sự đó là đi tìm bình an cho riêng mình. Có thể nào chỉ riêng phe nhóm, chỉ riêng cộng đoàn ta được bình an trong một thế giới hổn loạn không?

Những con người ở “Hòn đảo bình yên” có thể có cá tính, tấm lòng trung thực, hiền hòa giống nhau, đó là điều đàng quý, đó là điều rất cần nhưng chưa đủ. Điều để trở nên đủ đó là nền tảng của lương tâm, nguồn sống cho chiều sâu nội tâm, sức sống cho tâm hồn.

+ 2. Yêu thương của Thiên Chúa

Yêu thương không theo cách của con người mà theo cách của Thiên Chúa.

Đó là Tình Yêu Thiên Chúa.

Và, con người yêu thương nhau với Tình Yêu  Thiên Chúa. Yêu thương như Chúa Cha. Yêu thương như Thầy Giê-su.

Từ Hang Đá Bê-lem giá lạnh đến Thập Giá trần trụi là một Tình Yêu ban tặng, “cho đi” vô bờ bến.

6 Đức Giê-su Ki-tô vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì
địa vị ngang hàng với Thiên Chúa,

7 nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ,
trở nên giống phàm nhân, sống như người trần thế.

8 Người lại còn hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự. (Phil.2,6-8)

Và, nhân loại phải gìn giữ Bình An theo mẫu mực Tình Yêu ấy. Tình Yêu Thiên Chúa – “Tình Yêu Giáng Sinh”.

 Đêm nay, Đêm Giáng Sinh. “Vinh danh Thiên Chúa trên trời. Bình an dưới thế cho loài người được Chúa yêu thương”.

 Đêm Bình An. “Bình an cả và thiên hạ”.

Tình yêu bao la, lòng thương xót vô bờ. Nhân loại thấp hèn đón nhận Chúa Giáng Sinh với tình thương bao la và tha thứ.

“Hòn đảo bình an”, hay một cái gì đó tương tự, như “Thiên đàng tại thế” do bàn tay con người làm ra với những bộ óc giàu tưởng tượng… đều biến mất.

“Thế giới bình an” có mãi mãi biến mất không?

Trong đêm thanh huyền diệu của Đêm Thánh Vô Cùng, ta nghe như còn đó văng vẳng tiếng hát thiên thần trên không trung… trong lòng ta… “Bình an dưới thế cho loài người được Chúa yêu thương”. Và, vì thế, ta sống trong hy vọng và ký thác hoàn toàn vào Chúa.

Lạy Chúa Hài Đồng,

Xin cho con đừng tìm bình an khi mọi người đang gặp sóng gió,
Xin cho con đừng gieo sóng gió khi mọi người đang bình an.  Amen.

Lm. Antôn NGUYỄN VĂN TIẾNG

 

Bài liên quan

Back to top button