Chỉ làm tôi Thiên Chúa | NVT
SUY NIỆM TIN MỪNG
CHÚA NHẬT XXV THƯỜNG NIÊN C
(Lc.16,1-13)
***
CHỈ LÀM TÔI THIÊN CHÚA
1 Khi ấy Đức Giê-su còn nói với các môn đệ rằng: “Một nhà phú hộ kia có một người quản gia. Người ta tố cáo với ông là anh này đã phung phí của cải nhà ông. 2 Ông mới gọi anh ta đến mà bảo: “Tôi nghe người ta nói gì về anh đó? Công việc quản lý của anh, anh tính sổ đi, vì từ nay anh không được làm quản gia nữa! 3 Người quản gia liền nghĩ bụng: “Mình sẽ làm gì đây? Vì ông chủ đã cất chức quản gia của mình rồi. Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. 4 Mình biết phải làm gì rồi, để sau khi mất chức quản gia, sẽ có người đón rước mình về nhà họ!
5 “Anh ta liền cho gọi từng con nợ của chủ đến, và hỏi người thứ nhất: “Bác nợ chủ tôi bao nhiêu vậy? 6 Người ấy đáp: “Một trăm thùng dầu ô-liu. Anh ta bảo: “Bác cầm lấy biên lai của bác đây, ngồi xuống mau, viết năm chục thôi. 7 Rồi anh ta hỏi người khác: “Còn bác, bác nợ bao nhiêu vậy? Người ấy đáp: “Một ngàn giạ lúa. Anh ta bảo: “Bác cầm lấy biên lai của bác đây, viết lại tám trăm thôi.
8 “Và ông chủ khen tên quản gia bất lương đó đã hành động khôn khéo. Quả thế, con cái đời này khôn khéo hơn con cái ánh sáng khi xử sự với người đồng loại.
9 “Phần Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: hãy dùng Tiền Của bất chính mà tạo lấy bạn bè, phòng khi hết tiền hết bạc, họ sẽ đón rước anh em vào nơi ở vĩnh cửu. 10 Ai trung tín trong việc rất nhỏ, thì cũng trung tín trong việc lớn; ai bất lương trong việc rất nhỏ, thì cũng bất lương trong việc lớn. 11 Vậy nếu anh em không trung tín trong việc sử dụng Tiền Của bất chính, thì ai sẽ tín nhiệm mà giao phó của cải chân thật cho anh em? 12 Và nếu anh em không trung tín trong việc sử dụng của cải của người khác, thì ai sẽ ban cho anh em của cải dành riêng cho anh em?
13 “Không gia nhân nào có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi Tiền Của được.”
_____________
SUY NIỆM
CHỈ LÀM TÔI THIÊN CHÚA
1. Sức mạnh của đồng tiến.
Cứ nhìn vào bề ngoài, thực tế, ai cũng hiểu rõ ràng đồng tiền có một sức mạnh lớn lao. Có nhiều câu nói ca tụng sức mạnh vạn năng của nó hoặc thần thánh hóa nó. Thí dụ một câu nói rất quen thuộc, đặc biệt trong giới trẻ ngày nay : “Tiền là tiên là phật. Là sức bật lò xo. Là thước đo lòng người. Là nụ cười tuổi trẻ. Là sức khỏe tuổi già. Là cái đà danh vọng. là cái lọng che thân. Là cán cân công lý. Tiền là hết ý”. Vậy là nó thâu tóm tất cả rồi. Nó quấy động và làm chủ tất cả khi người ta tôn thờ nó.
Người ta tôn thờ nó nên thế sự điêu đứng. Bởi tiền chỉ nuôi khát vọng mà không bao giờ làm no thỏa khát vọng được. Con người cứ “đói”, say máu tìm no, càng say càng đói ! Nên lòng tham là bất tận. Thù hận là khôn cùng. Chiến tranh là thường tình. Thống khổ là thiên thu…
Nhiều người đã thức tỉnh và nhận ra chân lý ấy: sự giới hạn của sức mạnh tiền của. Nó không phải là ông chủ tốt, càng không phải “là tiên là phật”
Ta ngẫm nghĩ về tư tưởng sau đây:
“Người ta nói có tiền bạn có thể có tất cả, nhưng không. Bạn có thể mua thức ăn nhưng không mua được sự thèm ăn; bạn có thể mua thuốc men nhưng không mua được sức khỏe; bạn có thể mua được kiến thức nhưng không mua được sự thông thái; bạn có thể mua được sự hào nhoáng nhưng không mua được vẻ đẹp; bạn có thể mua được trò đùa nhưng không có niềm vui; bạn có thể có những người quen biết nhưng thiếu vắng bạn bè; bạn có thể có những người giúp việc nhưng không có được sự trung thành; bạn có thể nhàn hạ nhưng không được yên ả. Có tiền, bạn có thể có được vẻ bên ngoài nhưng không có được thực chất bên trong”.
Đúng vậy: “Có tiền, bạn có thể có được vẻ bên ngoài nhưng không có được thực chất bên trong” (You can have the husk of everything for money, but not the kernel).
Ta vẫn quen nói rằng “người giàu cũng khóc”, và ta cũng thấy bao kẻ đã tìm đến cái chết để tự giải thoát sự bế tắc cuộc đời ngay khi họ đang ở tột đỉnh giàu có và vinh quang.
Trong cõi thẩm sâu tâm hồn, không có gia tài vật chất nào lấp đầy được, trừ tình yêu, và những điều chân thiện.
Thế giới tâm hồn cần có sự giàu có riêng của nó. Sự giàu có tâm hồn hoàn toàn khác xa với sự giàu có tiền của, và vì thế, tiền của không thể thay thế được.
Ai trong chúng ta cũng hiểu điều đó. Nhưng tiền của thì luôn đầy ma lực. Nên vẫn luôn còn đó kẻ thì lặn lội đi tìm sự giàu sang nơi thế gian còn người chen vào ngỏ hẹp đi tìm sự giàu sang nơi Thiên Chúa.
2. Làm tôi tiền của.
Người ta thường nói: “Tiền là một tên đầy tớ tốt nhưng là một ông chủ xấu”. Tiền không phải là ông chủ thương yêu. Tiền thì bạc. Tiền đến rồi đi. Mau chóng và lạnh lùng. Nhưng điều đáng sợ nhất, tiền của làm bất an lòng người. Nó làm bùng dậy tham vọng tiềm ẩn trong sâu thẳm lòng người, sự thụ hưởng, và cuốn hút lương tâm con người vào thế giới đen tối.
Lev Tolstoy có kể câu chuyện như sau.
Một chàng trai vì qúa nghèo đã lìa bỏ quê nhà từ lâu để đi làm ăn phương xa, nay thành đạt quay trở về nhà mình nơi mẹ và em gái của anh đang sống. Đề làm cho mẹ và em gái mình có niềm vui bất ngờ, anh giả dạng một thương buôn xa lạ vì công việc làm ăn nên đi ngang qua làng và xin cho trọ qua đêm. Buổi tối ấy, anh đem ra khoe vàng bạc châu ngọc quý giá của anh đang mua bán và tặng cho hai mẹ con mỗi người một món quà tùy ý chọn lựa như một cách trả tiền nhà trọ hào phóng của anh. Hai mẹ con dán mắt vào những món nữ trang và mân mê trên tay những món nữ trang chưa từng thấy bao giờ.
Nửa đêm, người mẹ và cô con gái dùng búa đập đầu chàng thương buôn, kéo xác ra xa sau hè chôn dấu, rồi đoạt của. Khi lục soát đồ đạt của chàng thương buôn, nhìn giấy tờ tùy thân, mới phát hiện ra chàng thương buôn đó chính là người con và là anh ruột của hai mẹ con gia đình này. Bà mẹ lấy dao đâm vào tim mình chết tại chỗ, còn cô con gái chạy ra giếng sâu rau hè nhảy xuống tự tử.
“Kho tàng của các con ở đâu thì lòng các con cũng ở đó” (Lc 12,34).
Tích lũy, gìn giữ, chiếm đoạt, sợ mất mát…cứ thế, lòng trí cứ ở trong quỹ đạo đó, cho đến khi nhắm mắt vẫn còn chưa rời được quỹ đạo đó thì làm sao lòng ta bình yên, lòng ta thanh thản?
Đó có phải là một ông chủ tốt không ? Hay đó chỉ là một ông chủ hành hạ tôi tớ cả đời. Để rồi cuối, ta còn gì? “Đồ ngốc ! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì ngươi săm sẵn đó sẽ về tay ai” (Lc 12,20) ? Một đời làm tôi tớ cho tiền của, ta không thấy mình vẫn trắng tay sao ? Còn hơn thế nữa, kiếp cát bụi trở về các bụi.
Tuồng ảo ảnh đã bày ra đấy. Kiếp phú sinh trong thấy mà đau ! (CONK)
3. Chỉ làm tôi Thiên Chúa.
Thường tình, người đời, khi nhắm tới sự giàu có, hay đối phó với sự sa cơ, thường tìm mọi cách, có khi sừ dụng cả thủ đoạn, vì sự an toàn, hay để thủ lợi cho bản thân mình. Ta vẫn nghe những câu chuyện xưa, cũng có lúc phải nhìn nhận sự khôn ngoan của kẻ gian xảo, thí dụ câu mở đầu trước khi kết án : “Ta khá khen cho ngươi biết bày trò qua mặt vua quan…”.
Ta gặp thấy trong Tin Mừng hôm nay.
“Và ông chủ khen tên quản gia bất lương đó đã hành động khôn khéo. Quả thế, con cái đời này khôn khéo hơn con cái ánh sáng khi xử sự với người đồng loại.(Lc.16).
Chúa Giê-su khuyên: “Phần Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: hãy dùng Tiền Của bất chính mà tạo lấy bạn bè, phòng khi hết tiền hết bạc, họ sẽ đón rước anh em vào nơi ở vĩnh cửu” (Lc.16.8).
Tiền của chỉ thật sự có giá trị khi nó nhằm phục vụ cho những giá trị đích thực. Nếu đồng tiền chỉ nhằm phục vụ cho những thứ phù phiếm, cho những thứ thấp hèn, những mục đích đen tối, nó không thể được xem là đồng tiền chân chính. Vì, có khi nụ cười trên đỉnh vinh quang chưa kịp tắt thì nước mắt của vực thẳm ô nhục đã trào ra.
Mạnh Thường Quân nuôi hơn 3000 thực khách nên chi phí rất nhiều, bổng lộc không đủ chi dụng, phải dựa vào tiền thuê đất đai ở Bích Thành do vua phong, nhưng có một năm không thu được tiền về, mới cử Phùng Hoan đi đòi. Trước khi đi Phùng Hoan hỏi rằng: “Khi tôi trở về, ông có muốn tôi đem quà gì về không?” Mạnh Thường Quân ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: “Thì ông cứ xem ở đây thiếu thứ gì thì đem về,” Phùng Hoan đến Bích Thành mới biết năm đó bị thiên tai mất mùa, nông dân thiếu lương thực ăn khổ cực hết chỗ nói. Phùng Hoan bèn tập họp họ lại, rồi đốt hết mọi giấy tờ vay nợ, khiến mọi người vô cùng cảm động. Phùng Hoan trở về nói lại đúng sự thực. Mạnh Thường Quân nổi giận: “Trước khi đi ông nói sẽ đem quà về, nay ở đâu?” Phùng Hoan đáp: “Ông đã nói ở đây thiếu gì thì mua về, nhưng tôi thấy ở đây chẳng thiếu gì cả, chỉ thiếu có tình nghĩa mà thôi, nay tôi đã đem tình nghĩa về đây.” Mạnh Thường Quân nghe vậy khóc cười không được, liền phất tay áo đi ra.
Hai năm sau, Tề Dẫn Vương tin nghe lời bịa đặt của hai nước Tần, Sở, rất lo lắng Mạnh Thường Quân công cao lấn chúa, gây uy hiếp tới vương vị của mình, bèn thu ấn tể tướng của Mạnh Thường Quân. Các môn khách thấy vậy, đều theo nhau bỏ đi, duy chỉ có Phùng Hoan là còn ở lại. Mạnh Thường Quân đành trở về cố cư ở Bích Thành. Dân trong thành nghe tin ông trở về, liền dắt già cõng trẻ ra ngoài 100 dặm để đón. Mạnh Thường Quân nhìn thấy cảnh tượng này, rơm rớm nước mắt nói với Phùng Hoan: “Tình nghĩa mà ông đã đem cho tôi, nay tôi đã thực sự cảm nhận được rồi”.
Sự nghèo khó không làm suy yếu những tâm hồn vững mạnh và sự giàu sang không nhấc cao được những tâm hồn thấp hèn.(Vauvenargues)
Sự nghèo khó không làm cho Đức Tin sụp đổ, và sự giàu sang cũng không giúp Đức Tin thêm vững mạnh.
Phúc cho ai có tâm hồn nghèo khó vì Nước Trời là của họ. (Mt.5,1-11).
“Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giầu vào Nước Trời” (Mt 19,24).
Khi con người chỉ làm tôi Thiên Chúa, con người mới được thăng tiến, con người mới vững vàng tiến bước, và tiến bước trong chân thiện, tiến bước trong yêu thương, tiến bước đến đến bờ bến vĩnh cửu. Vì rằng, khi làm tôi Thiên Chúa, cũng chính là lúc được làm con của Ngài, được là anh em, là bạn hữu với Chúa Giê-su – Đấng Cứu Thế – và đó mới chính là hạnh phúc đích thực mà con người tìm kiếm.
“Thầy không còn gọi các con là tôi tớ mà là bạn hữu” (Ga 15,15).
Xưa nay chưa thấy ai yêu tiền, tham tiền, chỉ vì tiền mà sống có nhân nghĩa bao giờ.
Lịch sử đã cho thấy, hàng ngàn người vì yêu Chúa đã hết lòng hy sinh cho đồng loại. Biết bao thánh nhân đã làm thay đổi bộ mặt một thế giới kim tiền băng giá.
Thế giới chỉ có thể có an bình thật sự khi con người chỉ làm tôi Thiên Chúa.
Lạy Chúa,
Con vẫn biết chỉ một con đường
Nhưng…Chúa ơi…Đời hai lối mộng…
Bên Chúa, bên tiền, bao khát vọng…
Bến bờ nào cũng thấy vinh quang !
Đâu địa ngục, đâu cõi thiên đàng?
Khi ngày vui, khi ngày đẫm lệ…
Mơ trời cao, mơ đời dưới thế…
Con nhiều khi không hiểu được mình !
Xin cho con vững một niềm tin,
Con muốn chỉ làm tôi Thiên Chúa,
Ôi, kiếp đời lá rơi vàng úa…
Biết bao giờ tìm lại màu xanh !
Amen.
Lm. Antôn NGUYỄN VĂN TIẾNG